Các bài văn biểu cảm lớp 7

01 nữ

Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.

 Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.

Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình . Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá.dạy tôi biết nấu cơm,giăt quần áo,thêu váy,đan gùi,nấu rượu

Lúc nấu ăn mẹ cũng cho tôi phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.

 

docx 18 trang Người đăng hanhnguyen.nt Lượt xem 865Lượt tải 1 Download
Bạn đang xem tài liệu "Các bài văn biểu cảm lớp 7", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
 học và đi làm. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
 Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.
Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
 Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.
 Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
 Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
09
Tình bó con luôn là thứ tình cảm âm thầm, lặng lẽ nhưng mạnh mẽ và da diết. Chưa bao giờ em viết bất cứ một điều gì dành cho cha, bởi rằng có lẽ ngôn từ không đủ sức để diễn tả hết tình cảm đó. Và có lẽ em không đủ can đảm để viết ra những lời tự sâu trong trái tim dành cho bố. Đó là một người đàn ông đặc biệt trong cuộc đời em hôm nay và cả mai sau nữa.
Bố là người mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc và nhiều yêu thương như thế này. Bố gánh trên đôi vai gầy cả một gia đình lớn, gánh hết ước mơ của những đứa con đnag tuổi ăn tuổi học. Những điều cha làm cho chúng em chưa bao giờ là thừa, bởi với cha, tình yêu chưa bao giờ là đủ giành cho gia đình.
Cả cuộc đời bố nhọc nhằn, vất vả, tần tảo sớm hôm vì miếng cơm manh áo của gia đình, của những đứa con thơ đang trông ngóng trông từng ngày.Nếu như mẹ âm thầm tần tảo sớm hôm thì bố là người đàn ông đầy nghị lực, gánh vác hết mọi chuyện lớn trong gia đình. Bố như cây đại thụ chống những cơn bão nổi dậy trong gia đình. Nếu không có ý chí, nghị lực và tình yêu phi thường thì bố không thể gánh vác được trách nhiệm lớn lao như thế.
Em vẫn thường bắt gặp hình ảnh người mẹ dịu hiền, đảm đang, tần tảo trong những câu thơ, áng văn của nhiều nghệ sĩ; nhưng hình ảnh người bố thật hiếm hoi. Có lẽ tình cảm giành cho mẹ rất dễ bày tỏ nhưng đối với bố thì rất khó khăn. Tuy nhiên không phải thế mà vai trò người bố trở nên giảm đi. Ngược lại vai trò và trách nhiệm ngày càng to lớn và được khẳng định mãnh liệt hơn.
 **Bố em là một người rất hiền lành, mọi việc trong nhà cha đều lo toan, những việc nhà bố cũng hay đỡ đần giúp mẹ. Có rất nhiều lúc mẹ cười bảo với mấy chị em rằng “bố mấy đứa ai cũng khen giỏi giang, không ngại giúp việc nhà cho vợ”. Em rất tự hào vì có người bố tuyệt vời như vậy.
Em còn nhớ có một lần mẹ ốm, phải đi viện. Những ngày này bố vừa làm tròn vai trò người bố, vừa gánh thêm vai trò làm mẹ. Sáng sáng bố dậy nấu cơm cho con ăn, rồi đưa con đi học, rồi quét dọn, chăm sóc đàn heo vừa mới sinh. Bố lo lắng cho mẹ đến nỗi hốc hác cả gương mặt, đôi mắt bố trở nên nặng nề nhưng vẫn ánh lên niềm tin yêu trong cuộc sống.
Bố là con út trong gia đình của ông nội, các cô và bác đều đi xa.bố gánh vác chuyện gia đình mình và gia đình lớn của ông nội. Bố vẫn đều đặn chăm sóc ông bà, thường xuyên dẫn ông bà đi khám sức khỏe định kì. Có nhiều lúc em thấy bố loay hoay bên bếp lò, nấu bát cháo cho ông ,bà nội. Bởi đây là món mà ông bà rất thích ăn. Bố đã tự tay vào bếp làm cho ông bà mà không cho các con nấu. Một cử chỉ bình dị nhưng đã nói lên được tấm lòng hiếu thảo, đáng trân trọng mà bố dành cho ông bà.
Bố là một người giàu đức hi sinh, vẫn luôn dành cho gia đình những điều tốt đẹp nhất. Có nhiều lúc đi làm về, em nhìn thấy sự mệt nhọc trên gương mặt bố nhưng bố vẫn nở nụ cười tươi, vẫn luôn mang đến cho gia đình không khí vui tươi nhất. Chưa bao giờ cha kêu ca, than vãn mệt mỏi hay cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo toan. 
Đây là điều mà em học được ở bố, một đức tính là một người đàn ông cần có được.
Bố luôn là một người đàn ông tuyệt vời và vĩ đại nhất đối với gia đình em. Là tấm gương sáng về cách làm người mà em đã học tập được rất nhiều. Em mong sao bố luôn khỏe mạnh, vui vẻ để cả nhà em luôn được hạnh phúc sum vầy như thế này.
10
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy thế, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, khoan thai. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông không còn màu đen trong tinh anh mà đã thoáng màu mờ đục, khi đọc sách, ông thường phải dùng đến cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài đến ngang ngực. Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ đến một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc biệt, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước mà em phải ì ạch mãi không di chuyển được. 
Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác hàng xóm thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ tại sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Ấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm việc. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân điểm trường tiểu học.
 Thêm nữa còn là chế độ ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất định một sô lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ chế độ tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương ấy của ông, em học bài và làm bài đều đặn, cô gắng không để những việc riêng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập. Không chỉ vậy, ông còn là một tấm gương mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh.
 Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít khi phiền đến con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn mua biếu ông quần áo hoặc bộ cần câu mới nhung ông đều từ chối nói rằng để cho cháu ăn học. Đôi khi, bố mẹ em có điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhàng hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau ảnh hưởng không tốt đến con cái. Riêng em, từ nhỏ đến lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông.
 Với em, ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được ai biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em đến nói rằng ông cho cháu, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Khoản trợ cấp người cao tuổi hàng tháng, ông cũng trích ra để khi thì mua cho em sách vở, lúc lại mua quà hay mua quần áo mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm kèn Mông, làm đèn Trung thu. Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em khi em gặp những chuyện không hay, khó xử nữa. 
 Với em, nhắc đến ông là nhắc đến bao niềm yêu thương đầy thiêng liêng, xúc động. Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự nhủ phải cố gắng học thật giỏi để làm ông vui lòng
11
Ngó lên nuộc lạt mái nhà
Bao nhiêu nuộc lạt nhớ ông bà bấy nhiêu.
Trong gia đình, người tôi yêu quý, biết ơn nhất chính là bà tôi. Bà đã tạo nền móng, xây đắp cho gia đình tôi. Bà che chở cho tôi suốt cả tuổi ấu thơ. Bà mãi là niềm tự hào, là hình ảnh thiêng liêng, lớn lao nhất đối với tôi.
Ông ngoại tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, để lại bà tôi cô đơn, buồn tẻ suốt quãng đời còn lại. Cả cuộc đời bà tôi gắn liền với ruộng đồng. Dấu ấn của sự khó khăn vất vả vẫn hiển hiện trên con người bà tôi. Dáng bà nhỏ nhắn, gầy gò, đen đậm y như cái dáng của mẹ tôi. Làn da của bà nhăn nheo điểm những nốt đồi mồi, đây đó còn có cả những vết thâm đen sì, vết sẹo loang lổ. Thế nhưng đối với tôi, làn da ấy thật ý nghĩa biết bao. 
Khi tôi mới sinh ra, người đầu tiên bồng bế, che chở, ôm ấp tôi chính là bà. Làn da ấm áp của bà là cảm nhận đầu tiên của tôi về cuộc sống, về bà. Bà tôi cũng đâu có mái tóc bạc trắng như cước. Tóc bà tôi đã rơi rụng gần hết theo năm tháng, giờ đây, trên đầu bà chỉ còn lưa thưa vài sợi bạc. Mắt bà tôi đã có những màng vàng đục, thế nhưng, khi bà nhìn tôi, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ từ bà. Khi bà tôi cười, những nếp nhăn ở dưới mắt nheo lại, xếp chồng lên nhau. Mỗi khi bà vuốt má tôi, tôi luôn cảm nhận được bàn tay thô ráp của bà. Bàn tay to rềnh ràng, thô ráp, nâu sẫm đầy chai sần sẹo. Thế nhưng, chính bàn tay đó đã âu yếm bồng bế tôi, ru tôi ngủ. Chính bàn tay bà đã kiên cường chống chọi với khó khăn, năm tháng để vun đắp gia đình. Mỗi khi nhìn những vết rạn, vết khía trên tay bà, tôi lại nghẹn ngào đầy thương cảm.
Với tôi, bà là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Bà luôn cố gắng chăm chỉ làm lụng để xây dựng gia đình. Gặp khó khăn trắc trở, bà âm thầm cố gắng vượt qua. Gia đình tôi giờ đây đã thực sự đầy đủ. Đó là công sức mưu sinh khó nhọc của bà tôi. Bây giờ chính là lúc bà được yên tâm tịnh dưỡng tuổi già nhưng bà vẫn không chịu nghỉ. Bà luôn làm việc nhà hộ tôi, từ quét nhà, quét sân đến nấu ăn, chăn nuôi. Bà vẫn lo lắng mọi việc nhà. Nhờ có bàn tay bà gia đình tôi mới được đủ đầy, hạnh phúc. Bà là ngọn lửa sưởi ấm cho cả nhà. Tuy phải nghỉ học giữa chừng nhưng bà vẫn biết nhiều lắm. Bà dạy tôi điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Tôi thật may mắn hanh phúc biết bao khi có một người bà tuyệt vời như vậy.
Thế nhưng, điều khiến tôi yêu quý, kính trọng bà nhất là lần tôi bị ốm. Lần đó, tôi mới gần bảy tuổi.là, vì tôi không nghe lời bà mặc áo ấm nên tôi bị cảm lạnh. Tôi lo lắng sợ bà mắng. Nhưng không, bà không mắng mà lại vô cùng lo lắng cho tôi. Tôi ốm mê man, không biết gì. Sau này, mọi người kể cho tôi biết. Khi thấy tôi sốt cao, bà vơ vội cái nón, chạy đi mua thuốc. Hôm đó trời lại mưa to. Vì vội nên bà không kịp mặc thêm áo, trên người chỉ có mỗi chiếc áo cánh mỏng. Mua được thuốc cho tôi thì bà lại bị nhiễm lạnh. Khi tôi khỏi bệnh thì bà vẫn mệt. Tôi vô cùng ân hận. Vì tôi mà bà ra nông nỗi này... Đã nhiều năm trôi qua nhưng kỉ niệm đó vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Nó nhắc tôi nhớ đến tình cảm thiêng liêng giữa hai bà cháu.
Bà ơi, lúc nào cháu cũng muốn nói với bà rằng : cháu yêu bà.
12
“Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
 Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không dược chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con tương tự mẹ, có ai săn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ. 
 Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tui không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vấng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi gần 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tui bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tui thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. và những khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, tất cả ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cả giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tui được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào,  qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mói cảm giác đuợc thôi. Từ nhỏ đến lớn, tui đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên. 
 Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm nom con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tui nhưng có lúc tui nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận.
 Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tui không sao tránh được. Tôi vừa tự an ủi mình bằng cách tui đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy dược cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tui thấy hối hận? Phải chăng tui đang thèm khát yêu thương?  
Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa chuyện nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ vừa cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tui trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. 
 Con vừa biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về sẻ chia bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
Bài 12
Trên đời này có rất nhiều tình cảm như : tình bạn, tình yêu quê hương đất nước, ... Nhưng có lẽ tình thương củ người mẹ dành cho đứa con là tình cảm thiêng liêng cao quý hơn cả. Mẹ là ngươi đã nuôi dưỡng, dại dỗ tôi nên người. Mẹ là người mà tôi yêu thương kính trọng nhất trên cõi đời này.
 Từ lúc còn bập bẹ trên chiếc nôi cho đến lúc trưởng thành không biết bao lần tôi được vinh dự cất lên tiếng gọi: "mẹ". Đối với tôi không còn vinh dự nào bằng. Mẹ như một ngọn đèn soi sáng đường đi để tôi bước vào tương lai tươi sáng. Cho dù ngọn đèn ấy đã mờ dần theo năm tháng bởi sương gió bão dông nhưng vẫn cố soi sáng đường cho tôi đi không để tôi vấp ngã. Mẹ như một chiếc thuyền để đưa tôi cập đến bến bờ tri thức. Cho dù giông gió bão tố nhưng vẫn cố đưa tôi cập bến. trong cuộc đời mẹ gặp rất nhiều sóng gió không biết bao lần làm mẹ vấp ngã nhưng mẹ vẫn cố đứng lên để dìu dắt đứa con thơ. Mẹ tôi năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Nhưng trông mẹ đã già hơn quá tuổi. Dòng thời gian thấm thoát trôi qua mà đứa con như tôi không hề hay biết. Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra mẹ đã già tự bao giờ. Dòng thời gian gian đã cướp đi mái tóc óng ả ngày nào của mẹ tôi bây giờ đã có những cọng tóc bạc xen vào. Cướp đi nước da hồng hào của mẹ bây giờ đã ngâm đen và cả bàn tay mịn màng của mẹ bây giờ đã khô ráp. Nhưng bàn tay ấy vẫn còn chút hơi ấm để chăm sóc cho tôi. 
 Tôi nhớ như in cái ngày hôm ấy, bỗng nhiên tôi phát sốt. Lúc đó mẹ như một người thầy thuốc chăm sóc cho tôi. Mẹ cứ sờ tay lên trán tôi rồi cứ luôn miệng hỏi:"Con đỡ chưa?". Nhờ sự chăm sóc tận tình của mẹ mà tôi đã đỡ sốt. Mẹ thương yêu tôi như thế mà tôi chẳng biết làm gì để đền đáp lại công ơn của mẹ chỉ biết cầu cho mẹ mãi mãi ở bên tôi. 
Mẹ có công ơn như biển cả đối với tôi. Tôi không biết làm gì hơn chỉ biết cố gắng học thật giỏi để đền đáp lại công ơn của mẹ
13
Hai tiếng bà ngoại trong tôi là hai từ vô cùng đẹp và thiêng liêng. Cả tuổi ấu thơ của em đều gắn liền với những kỉ niệm về bà yêu quý.Những kỉ niệm ấy được bà vun đắp và gieo trồng tạo nên một góc đẹp trong tâm hồn em. Đó là những lời tự tận đáy lòng mà em muốn nói với bà ngừơi bà tuyệt với nhất trong trái tim em. 
 Lúcnhỏ khi mới một tuổi bố mẹ em bận đi làm nên tôi lên ở với ngoại từ đó. Nghe mẹ kể lại em nhỏ xíu xa bố mẹ em khóc suốt,bà thì cũng có tuổi thế mà ngày nào cũng phải thức để dỗ dành kể chuyện hát ru cho cháu ngủ. 
Hồi đó người đầu tiên chứng kiến những bước đi chập chững đầu đời,tiếng nói ngượng nghịu của cháu chính là bà.Bà luôn kiên nhẫn cầm tay và hướng dẫn em đi,luôn chỉnh sửa lời nói cho cháu.em biết chắc chắn rằng ngừơi đầu tiên em gọi sẽ là :''Bà". Bà đã mừng lắm đấy
 Người đầu tiên dạy dạy cho em biết yêu thương mọi ngừơi khi đỡ bạn cùng lớp dậy khi vấp ngã.Người đầu tiên đã mang cả thế giới đến bên em. Ngừơi đã nâng đỡ chở che cho em trong sự bỡ ngỡ lạ lẫmkhi em tự bước những bước đi đầu đời. Chính vì lẽ đó hìn ảnh bà đã chiếm chọn trái tim thơ ngây của em.
 Lớn hơn một chút cháu đã biết nói với bà :"con không chơi với bà,bà không mua kẹo cho con". Bà ôm cháu vào lòng thủ thỉ :" con ạ,cố gắng ngoan ngoãn và học thật giỏi bà sẽ mua bánh,kẹo thật ngon cho cháu"., Câu nói ấy của bà giờ đây vẫn còn vang vọng trong em như một lời nhắc nhở em phải cố gắng,cố gắng nhìêu hơn nữa. Bà chính là động lực,là bến bờ đem đến cho cháu niềm tin và hi vong
 Em còn nhớ rất rõ bà và em sống trong một căn nhà vách đất ngoài sân kê một chiếc võng tre.Làn gió mát rượi xen lẫn những câu chuyện bà kể về Tâm Cám. Thạch Sanh...........nhẹ nhàng đưa cháu vào giấc ngủ.nghe những câu chuyện bà kể cháu tròn xoe mắt, há hốc mồm như nuốt lấy những lời bà kể. Bà dặn cháu rằng " Cháu phải ngoan ngoãn như tấm tốt bụng chăm chỉ như lọ lem....... để luôn đượ mọi người yêu quý và cháu phải nhớ luôn rộng lòng giúp đỡ mọi ngừơi như ôg bụt bà tiên" 
 ***Khi lớn lên, lúc đang học lớp 6 gia đình eem khá giả hơn, bố mẹ đã xin bà đón em về nhà. Lúc ấy em giãy nảy không về nhưng nghĩ đến bà đã có tuổi mà lúc nào cũng phải trông nom cháu ,em đành theo bố mẹ về từ đó. Thỉnh thoảng, lúc nào có thời gian là em lại ghé thăm bà. Mỗi lúc vào thăm bà. bà mừng lắm, bà lại xoa đầu em,hỏi chuyện học hành. Thế nhưng lần ghé thăm bà ngày càng thưa dần. Bố mẹ thì bận làm em đi học cả ngày cháu vô tình không nhận ra bà đã yếu đi nhiều,tóc bạc dần. càng lớn cháu càng vô tâm, lạnh nhạt với bà, luôn tránh những cử chỉ yêu thương của bà. chắc lúc đó bà buồn lắm.
 Ngày xưa thương cháu xa bố mẹ tư nhỏ, bà dành cho cháu mọi tình cảm thế nhưng giờ đây tình cảm trong lòng cháu ngày càng mờ nhạt. Những trò vui sa hoa của cuộc sống đã kéo cháu ra xa cái triết lí của bà mà theo cháu là cổ hủ và cứng nhắc. Từ lúc nào cháu biết cãi lời bà . Đáp ;lại hành động đó của cháu chỉ là ánh mắt đượm buồn của bà.
 Có lẽ cháu sẽ chưa thức tỉnh cho tới khi bà ốm nắm viện. bà gầy đi trông thấy gương mặt xanh xao, nhưng lúc nào cũng thế khô ng muốn con cái bận tâm, lo lắng khi thấy bố mẹ em vào thăm bà luôn tươi cười. Nụ cười của bà đẹp lắm, phúc hậu,. Nhìn thấy bà tim cháu lại thắt lại, cổ họng nghẹn ứ. Bác sĩ nói những gì bà còn níu giữ được trong cuộc sống này chỉ còn được tính từng ngày. Cả đời bà hi sinh tảo tần giờ đây bà đang nghỉ ngơi trong bệnh viện nhưng cháu biết rằng cháu còn ở bên bà chỉ là một thời gian ngắn nữa thôi. Khi cháu đag học ở trường mẹ điện vào , cháu bàng hoàng sững sờ khi nghe mẹ thông báo bà đag hấp hối người bà muốn gặp nhất là em. em òa khóc nức nở, khóc cho sư vô tâm của cháu. khóc cho những gì cháu chưa làm được với bà. Lúc về tới nhà em òa khóc ôm lấy bà, và nói," Con yêu bà nhiều lắm bà ạ, bà đừng đi hãy ở lại bên chúa đi bà ". Lời nói của em phải chăng bây giờ là đã quá muộn. Phải chăng là khi phải rời xa hay đánh mất cái gì đó người ta mới biết quý và trân trọng nó hơn. Giây phút ấy cháu mới tìm lại được chính mính, bà nắm tay em và nói:" Ở nơi nào đó bà vẫn luôn hướng về cháu ngoan của bà..."
 Bà đã ra đi mãi mãi. Người bà tuyệt với của cháu.đã rời xa cháu. Đến khi mất đi rồi bà cũng chưa một lời trách cứ, sự vị tha của bà làm em càng buồn hơn, mong rằng ở nơi xa bà sẽ hạnh phúc như những niềm hạnh phúc mà bà đã mang đến bên cháu. Ngày nào cháu cũng nhớ và cầu nguyện cho bà luôn hạnh phúc vui vẻ
Trong trái tim em trước đây, bây giờ, và mãi mãi bà sẽ luôn là bà tiên đẹp nhất, hiền nhất và đáng kính nhất. Sự yêu thương niềm vui của bà sẽ mãi lan tỏa xung quanh làm rạng ngời tâm hồn em. Giờ đây em muốn hét lên và nói thật to:" Cháu yêu bà". Để mọi người biết rằng bà quan trọng thế nào trong trái tim em.
Bài 14
Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
ổ trứng hông tuổi thơ
Đó là đối với nhà thơ Xuân Quỳnh, còn đối với tôi, trên mặt trận học tập này tôi vẫn đang cố gắng, cố gắng thật nhiều để không phụ công dạy dỗ của cô thầy, ông bà , bè bạn..và nhất là vơí mẹ- người luôn quan tâm chiều chuộng tôi-người mà tôi vô vàn yêu quý, kính trọng.
 Bên góc học tập cạnh cửa sổ, dàn mướp ngoài vười đã trổ hoa vàng rực rỡ. chị gió thoảng đưa, những cánh hoa rung rinh như đón chào, đó là cậy mướp mà chính tay mẹ đã trồng ngày trước. Nó bỗng gợi cho tôi nhớ tới hình ảnh của mẹ .một hình ảnh với nét giản dị và đẹp đẽ nhất trong tôi, với dáng người hơi đậm, đôi môi thô kệch và làn da đã đen xạm đi vì nắng gió. Thật vậy, mẹ tôi không được xinh đẹp, trẻ trung như bao người, mà là một người nông dân xấu xí, quê mùa nhưng thật thà, chất phác, là một người phụ nữ luôn tần tảo một nắng hai sương vì gia đìnhánh mắt mẹ long lanh dịu dàng khó tả. Có những lúc, ánh mắt mẹ xịu lại, buồn bã hoà chung

Tài liệu đính kèm:

  • docxLop 7 cac bai van bieu cam hoc sinh_12236843.docx